Sunday, November 13, 2011

Để Lòng Thảnh Thơi Đừng Đoán Xét Người

Ở đời con người ta thường đem đến cho mình những bận tâm, những suy nghĩ, xem ra chẳng phải chuyện của mình, thế có phải là điều khôn ngoan cho chính mình hay không?.   Tại sao chúng ta phải tìm vết hay tìm lỗi của người mà trách móc, hay đoán xét một cách thiếu đúng đắn, vô cớ, chẳng có bằng chứng?.   À, sao con người chúng ta lại nhiều chuyện thế nhỉ?.   Thay vì vui vẻ, hoạt bát, cảm tạ Thiên Chúa ban cho chúng ta đủ mọi điều, để làm những điều hay, điều lành, mà Thiên Chúa muốn chúng ta làm.   Chúng ta phải có trách nhiệm bản thân của mình trước đã, kế đến là mọi phần tử trong gia đình của mình, rồi đến sự quan tâm cho mọi người chung quanh chúng ta.

Ai sao mặc kệ, vì chính mình còn chưa tròn bổn phận, thì cớ gì chúng ta lại quá để ý đến chuyện của người khác?.   Nếu thế thì chúng ta thật có giờ và nếu thế thì chính chúng ta chỉ tìm những rối rắm của người khác mà vận vào người.   Cuộc đời của một con người suy đi nghĩ lại nếu chỉ thích dòm ngó gia đình người khác, để mà đoán xét người ta, rồi phê bình, rồi kết án người, thì quả chúng ta thật là một con người vô dụng; chỉ thích gom tất cả những rác rưởi của người khác mà đổ lên người của chúng ta. 

Chuyện nhà thì rối reng, tối như mực, nhưng chuyện người thì rất tỏ.   Sao chúng ta chẳng biết sống cho ra sống? Có nghĩa sống vui, sống khỏe, sống lạc quan, và có hữu ích cho chính mình, và cho mọi người.   Sao chúng ta sống mà không bắt chước gương của Chúa Giêsu là sống một cuộc đời thật lành mạnh, có tự do cho chính mình, bình dị từ trong tư tưởng cho đến lời nói, và việc làm.   Tự do có nghĩa rất phong phú trong tinh thần như cuộc đời của Thánh Franciso Assasi chẳng hạn.   Đó mới quả thật có tự do và là sự thoải mái trong cuộc đời.   Cứ tưởng tượng xem nhé, chúng ta có càng nhiều của cải bao nhiêu thì chúng ta càng có những phiền muộn cho mình bấy nhiêu.   Ối chao nào là phải làm nô lệ cho tất cả những gì mình có. 

Đi đâu phải cửa nẻo khóa cho thật chặt kẻo sợ ăn trộm vào nhà mà lấy của quý?.   Đến đâu cũng sợ không được an toàn vì nào là xe xịn phải kiếm được cho ra chỗ đậu xe thật an toàn; có nghĩa đậu được trước cửa tiệm thì là tốt nhất, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đi ra dòm chừng xem còn đấy không?.   Đeo chiếc nhẫn hột xoàn ít là 1 ca ra, thì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị chúng giật hay hành hung để lấy cướp; không thì sợ có lúc hột nó rơi ra lúc nào không hay, thì vài chục ngàn nó đi chơi một cách rất vô lý và thật là đau tim, và là chuyện đại sự cho gia đình vì đánh mất của quý.   Rồi thì cứ phải bận tâm mà giữ chúng cho không bị trầy trụa hay rách vì ví mua cả mấy ngàn đồng bạc, giầy mua cả mấy trăm đô, đồng hồ tên hiệu, và vàng vòng đeo đầy trên người, đi ngoài đường thiên hạ chỉ thấy mình là “cái kho tàng biết đi”.

Tại sao chúng ta lại muốn khoe của khi nơm nớp sợ phải đeo chúng?.   Có phải chúng ta hay đánh giá người và hay đoán xét người, nên sợ bị người ta đánh giá và đoán xét ngược lại?.   Tâm lý con người ta thật làm cho chính mình mất hết cả nhân bản sống, mất hết cả giá trị chính mình, mất tự tin, và mất đi tình người, chỉ vì mình chọn làm nô lệ cho vật chất, và thiếu tự tin quá mức.   Thử nghĩ xem trên đời mà chúng ta sống trong sợ hãi thì còn gì là cuộc sống, mà nhất là được đang sống trong một nước Tự Do.   Nhưng theo nhiều nơi thì cái  nghĩa đen của Tự Do chỉ đặt nặng trên vấn đề vật chất mà không đi sâu vào cái tâm của con người.   Chứ nếu chúng ta là con cái Chúa thì cái nghĩa Tự Do ấy mới thật rộng và thật thoải mái, nếu chúng ta luôn sống với tinh thần Phúc Âm Chúa dậy.

Chúa dậy chúng ta hai Giới Răn thật quan trọng thay để giữ đạo làm người và làm con cái Chúa, là Kính Chúa trên hết mọi sự và yêu người như yêu chính mình, đó là điều mà Thánh Nhân Francisco Assasi đã chứng minh cho tất cả chúng ta nên bắt chước gương của ngài.   Còn gì thong dong và thong thả trong cuộc đời cho bằng, chẳng phải nghĩ ngợi ăn gì, uống gì, hay mặc gì, khi mà chim muông chúng còn được Thiên Chúa chăm sóc cho chúng đầy đủ; chẳng một con nào rơi xuống đất mà Chúa không biết.   Chẳng gieo,  chẳng cửi ấy thế mà áo choàng của Vua Salomon còn không đẹp bằng những cánh hoa thật đẹp đẽ mọc khắp mọi nơi, trên cánh đồng, hay nơi hoang dã.

Vâng, nếu chúng ta muốn được thật sự có tự do, xin hãy để cho chính mình, đầu óc, tinh thần, và tâm hồn của mình được thoải mái và sống trong yên hàn.   Ai sao thì mặc ai, đừng để ý, đừng dòm chừng, đừng phê phán, đừng so sánh, và đừng làm gì người cả; vì chúng ta là ai mà dám đoán xét anh chị em mình?.   Chẳng phải Thiên Chúa ban cho chúng ta mỗi người một riêng biệt và có sự khác nhau? Có thế chúng ta tất cả hợp lại mới trở thành một thân thể tuyệt vời của Chúa.   Tuy thân thể ấy có những lúc bệnh hoạn tật nguyền, nhưng có Chúa là Đầu, là Khối Óc, và là Sự Điều Khiển cho tứ chi làm việc. 

Xin mỗi một người chúng ta hãy là thân thể lành mạnh của Chúa, là hãy để Chúa làm chủ cuộc đời của mình; là hãy để cho Người điều khiển chúng ta theo ý muốn của Người.   Hãy cởi bỏ tất cả những gì là bụi bậm của trần gian mà hãy khoác lên người chiếc áo của Thiên Chúa muốn mặc cho chúng ta là chiếc áo “Yêu thương” của Chúa; là những gì rất ý nghĩa được tóm gọn trong bài Kinh Hòa Bình của Thánh Nhân Francisco Assasi.   Amen.      
 
Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai

20-10-2011

http://dongcong.net/misc/TuyetMai_A/linh-tinh/de-long-thanh-thoii.html 

No comments: