Sáng nay, vừa ngồi vào chiếc máy tính để làm việc thì nhận được tin sét đánh : tai nạn thảm khốc đã xảy đến với phái đoàn đi dự Đại Hội Thánh Mẫu ! Nỗi đau này không phải chỉ riêng của những gia đình nạn nhân có người tử nạn trong tai nạn đau đớn bàng hoàng này. Nỗi đau này còn là nỗi đau của con người đồng loại, của những người có lòng sùng kính Đức Mẹ, của những những ai yêu mến Mẹ.
Ngậm ngùi khi nghe tin bàng hoàng và đau đớn ấy nhưng qua tai nạn thảm khốc này cho chúng ta một lần nữa về cái kinh mghiệm rõ rệt nhãn tiền rằng Thiên Chúa sẽ đến như kẻ trộm vậy. Thật vậy ! Thiên Chúa đến với mỗi người chúng ta vội vàng, lẹ làng đến độ chẳng ai có thể ngờ được.
Cách đây chưa được hai tuần, Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế cùng ba con thân bằng linh tông huyết tộc của linh mục Gioan Baotixia Nguyễn Văn Đồng đưa tiễn người con, người anh em, người linh mục thân yêu của gia đình, của Tỉnh Dòng trở về bên lòng đất Mẹ. Vì hoàn cảnh gia đình, Linh mục Nguyễn Văn Đồng đi tu muộn nên cũng lãnh sứ vụ linh mục muộn. Tuổi của Ngài đang phơi phới với biết bao nhiêu hoài bão, biết bao nhiêu mộng đẹp đang thêu dệt cho những vùng truyền giáo của Nhà Dòng. Thực sự như thế ! Trước khi bạo bệnh, Ngài đã bước những bước chân thật đẹp nơi các vùng truyền giáo, các cộng đoàn của Nhà Dòng : Nha Trang, Cần Giờ, Lấp Vò - Đồng Tháp, Vĩnh Long.
Tất cả mọi người thân yêu đều bàng hoàng và choáng váng trước tin dữ Ngài bị bạo bệnh. Những ngày tháng cuối đời, mọi người thân thương chỉ nhìn Ngài với ánh mắt đầy cảm thông và trìu mến chứ chẳng dám nói gì cả. Chẳng dám nói gì vì lẽ nỗi đau của những bệnh nhân ung thư thì không ai hiểu nỗi mà chỉ có bệnh nhân mới biết mà thôi.
Cơn đau đớn vật vã mà Cha Đồng gánh chịu phải chăng là những đau đớn bổ khuyết mà ngày xưa Chúa còn thiếu trên cây thập giá như lời Thánh Phaolô nói. Cơn đau đớn vật vã do căn bệnh ung thư phải chăng là lời cầu nguyện, nén hương trầm và lễ vật đầy ý nghĩa dâng lên Thiên Chúa. Bên cạnh sự đau đớn mà Cha Đồng gánh chịu và ra đi đấy còn là lời nhắc nhở cho những người đang sống và những người sẽ sống. Sự ra đi ấy nhắc nhớ cho chúng ta rằng cuộc đời của chúng ta thật mỏng dòn, mong manh như chiếc bình sành trong lòng bàn tay của người thợ gốm tuyệt vời là chính Thiên Chúa.
Hôm nay, cái chết đau thương đến cho những người trong đoàn dự Đại Hội Thánh Mẫu ở thành phố Carthage, Missouri cũng là lời nhắc nhớ cho chúng ta về phận người. Những người ra đi trong tai nạn bàng hoàng này cũng như Cha Gioan Baotixita Nguyễn Văn Đồng này không phải là những người xấu. Họ là những người đang làm những công việc tốt, họ đang làm việc cho Chúa, họ đang đi dự Đại Hội của Mẹ. Và rồi, những sự ra đi đớn đau này cho ta niềm tin vào tình yêu quan phòng của Chúa, vào chung cục của đời người :
“Nào phàm nhân sống mãi được sao
mà chẳng phải đến ngày tận số ?
Kìa thiên hạ thấy người khôn cũng chết,
kẻ ngu đần dại dột cũng tiêu vong
bỏ lại tài sản của mình cho người khác.
Tuy họ lấy tên mình
mà đặt cho miền này xứ nọ,
nhưng ba tấc đất mới thật là nhà,
nơi họ ở muôn đời muôn kiếp.
Dù sống trong danh vọng,
con người cũng không thể trường tồn ;
thật nó chẳng khác chi
con vật một ngày kia phải chết”(Tv 48, 10-13)
Thật ra mà nói, có thể chúng ta đau đớn khi mất người thân nhưng theo một nghĩa nào đó chúng ta là những người đang sống còn đau đớn hơn những nạn nhân nhiều khi phải sống trong cuộc đời lữ thứ trần gian nhiều thử thách này. Nói gì thì nói, hiện tại, điều chắc chắn mà ai cũng biết là họ đã an giấc ngàn thu, họ chẳng còn phải bận tâm chi cả về cái cõi tạm này. Còn chúng ta, chúng ta đang sống chúng ta luôn bị giằng co bởi nhiều chuyện thế gian.
Ngay sự ra đi của những nạn nhân này cũng là điều để chúng ta suy nghĩ : Họ ra đi khi lòng họ thanh thản, bình an và tràn ngập đạo đức để đi dự Đại Hội Mẹ và rồi thật sự họ được bình an thật. Họ ra đi dẫu bàng hoàng, dẫu bất ngờ đấy nhưng ít nhiều họ cũng đã dọn lòng khi đến với Mẹ. Chỉ đáng tiếc thay là chúng ta, những người đang còn sống sẽ ra đi như thế nào ? Chúng ta có ra đi khi tâm hồn thư thái bình an hay ra đi trong giận hờn ghen ghét ?
Đứng trước biến cố ra đi của những người thân lại là một lần nhắc nhở cho chúng ta về phận người cũng như nhắc nhở cho chúng ta về lối sống của chúng ta. Đời mong manh, vắn vỏi để rồi chúng ta phải sống như thế nào để ngày sau chúng ta còn can đảm ra hiện diện trước mặt Chúa. Nhiều lần nhiều lúc mang phận người, chúng ta vẫn mang trong mình những tính cách của hơn thua, của tranh giành, của chà đạp, của hờn giận nhưng khi đứng trước cảnh tang thương này chúng ta có cơ hội để sống đẹp với nhau hơn, sống tử tế với nhau hơn.
Dẫu tai nạn ập đến thật đau đớn, thật bất ngờ nhưng trong lòng tin vào tình thương yêu của Chúa và Đức Mẹ, chẳng lẽ nào Chúa lại bỏ con cái của Chúa và Mẹ sao ? Trong lòng tin tưởng và tín thác, chúng ta tin rằng Chúa sẽ mở lòng mình ra để đón những người con yêu ấy và cho hưởng Nhan Thánh của Ngài qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria.
Lm. Anmai, C.Ss.R
http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=5146
No comments:
Post a Comment