VRNs (10.05.2010) – Ngậm ngùi, một tâm trạng man mác buồn, sợ sệt, trống rỗng và thất vọng. Ngay cả những người hiện diện cũng không sao diễn tả hết được tâm trạng. Vài dòng giới thiệu và những chú thích mà ai đọc cũng cảm thấy bùi ngùi: “Buồn. Căng thẳng. Bức xúc. Ngậm ngùi” (Dcct.net: Bên lề…08/05/2010). Đây là những gì mà độc giả đồng cảm cùng những người con thân yêu của TGP Hà nội. Phải chăng đây là một bước ngoặt lịch sử của Giáo hội Công giáo tại Hà nội, và tại Việt nam? Chúng ta có thể thấy gì qua sự kiện này? Có chăng một hy vọng thực sự đang le lói đàng sau những bối rối và sự tuyệt vọng này của Dân Chúa?
Không ai có thể đoán trước được tương lai của mình. Điều này càng đúng hơn đối với tương lai của một tập thể, một Giáo hội. Tương lai của Giáo hội là một sự cố gắng không chỉ của nhân loại, mà là còn của chính Thiên Chúa. Vì thế, tôi không có tham vọng mở ra một cánh cửa hy vọng cho những người anh em đang thất vọng. Tôi cũng không có tham vọng mở ra một con đường mà trong đó có thể giúp chúng ta tìm thấy ánh sáng. Một cách khiêm tốn, tôi chỉ muốn nhìn thẳng vào những gì chúng ta có thể thấy, có thể nghe, có thể cảm nhận được – để rồi từ chính những cảm nghiệm này – hy vọng rằng chúng ta có thể thốt lên Chúa đấy (Dominus est)! Có thể đây là chính hy vọng của những con người đang tìm kiếm Thiên Chúa, tìm kiếm sự bình an, tìm kiếm Chân Lý, Sự Thật và Công bình.
Ngay sau khi mở đầu những lời diễn từ chúc mừng Đức TGM và Đức TGM phó, Đức cha phó chủ tịch HDGM Việt nam đã can đảm nói lên rằng: “Không thể phủ nhận được rằng việc bổ nhiệm này đã gây ra một số tranh cãi trong những ngày vừa qua. Có người bi quan cho đó là sai lầm của Toà Thánh Vatican, là dấu hiệu của một Hội đồng Giám mục Việt Nam đang bị phân hoá, bị khuynh loát, thậm chí là một trang sử buồn cho Giáo Hội Việt Nam và cách riêng, cho Tổng giáo phận Hà Nội.” Ngài thật có lý khi nói rằng chúng ta không thể phủ nhận – vì đó là sự thật. Sự thật này đã buộc chúng ta phải nhìn lại chính mình để tìm ra một cánh cửa hy vọng, một con đường mà ánh sáng của Sự Thật, của ơn cứu độ sẽ chiếu soi trên chúng ta. Đây chính là hy vọng của Giáo hội. Đây cũng chính là hy vọng của HDGM. Thiết nghĩ rằng đó cũng chính là hy vọng của những người con của Giáo hội – điều mà Đức cha Giuse Nguyễn Chí Linh nhấn mạnh rằng: “Chắc chắn là ai trong chúng ta cũng đều muốn sự tốt đẹp cho Giáo Hội.” Và cho dù những sự hiểu lầm và sự khác biệt giữa chúng ta có thực sự hiện diện đi chăng nữa thì: “tất cả mọi quan điểm đều có một mẫu số chung là lòng yêu mến Giáo Hội.” Đây là hy vọng thực sự của Giáo hội Việt nam. Đây là hy vọng của tất cả mọi người tín hữu Công giáo Việt nam.
Điểm hy vọng thứ hai mà chúng ta có thể dễ dàng nhận ra đó là sau mưa giông bão tố, trời lại sáng. Ánh sáng của sự thật của yêu thương sẽ lại chiếu tỏa: “Mọi thành phần Dân Chúa đã có cơ hội nói lên nguyện vọng của mình một cách chân thành”; và “Các bậc chủ chăn được lắng nghe tiếng nói cộng đồng Dân Chúa cách phong phú và cụ thể hơn.” Đây thực sự là một hy vọng cho Giáo hội. Đây là một trong những mơ ước mãnh liệt của Giáo hội Việt nam trong Năm Thánh này, đó là: Sự hòa giải, sự hiểu biết lẫn nhau – để dẫn đến một sự hiệp nhất thực sự trong Giáo hội, giữa Giáo hội với dân tộc Việt nam, sâu xa hơn giữa Thiên Chúa và toàn thể dân Ngài.
Điểm hy vọng thứ ba, và nó sẽ định hình cho tương lai của TGP Hà nội cũng như cho Giáo hội Việt nam đó là sự dấn thân thực sự của các Mục Tử và sự dấn thân của Dân Chúa trong yêu thương. Chính trong niềm hy vọng này, mà Đức TGM Giuse có thể nói rằng: “Khi cử Đức cha Chủ tịch HĐGM đến, Tòa Thánh đã có ý trân trọng Tổng Giáo phận Hà Nội.” Và từ nay “vị giám mục phải suốt đời gắn bó yêu thương giáo phận đó”; “TGP Hà nội trở thành quê hương của ngài. Anh chị em trở thành gia đình của ngài. Vui buồn của anh chị em là vui buồn của ngài. Nguyện vọng của anh chị em là nguyện vọng của ngài. Từ nay ngài không chỉ đồng cảm hay đồng hành với anh chị em nhưng sẽ đồng sinh đồng tử với anh chị em, với giáo phận.” Những gì mà chúng ta có thể cảm thấy được trong lời xác quyết của Đức TGM Giuse là sự yêu mến, sự can đảm, và sự dấn thân của một vị mục tử cho chiên của mình. Những thao thức, những ưu tư, những ước vọng, và kể cả mạng sống của Dân Chúa giờ đây được ôm ấp bởi trái tim yêu thương của vị mục tử chân chính: Ngài sẽ đồng sinh, đồng tử với anh em. Đây là hy vọng cho TGP Hà nội nói riêng, và cũng là hy vọng cho Giáo hội Việt nam nói chung – vì chúng ta được khuyến khích nói lên những ước mơ, những âu lo và những hy sinh của mình – để cùng với những vị Mục Tử của chúng ta – chúng ta sẽ xây dựng một Giáo hội Việt nam thực sự hiệp nhất trong tình yêu của Thiên Chúa.
Ngậm ngùi, nhưng hy vọng! Chúng ta có quyền hy vọng bởi trong chính những ưu tư, lo lắng của chúng ta, chúng ta vẫn nhìn thấy ánh sáng. Chúng ta phải hy vọng, ngay cả khi chúng ta không nhìn thấy hy vọng và ánh sáng, vì lẽ chúng ta tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúng ta tin tưởng chính rằng chính Ngài đang dìu dắt, hướng dẫn Giáo hội. Chúng cũng tin tưởng vào cái Thiện mà chính Thiên Chúa đã phú bẩm nơi sâu thẳm trong mỗi tâm hồn của chúng ta. Chính vì thế, ngậm ngùi mà hy vọng. Hy vọng ngay cả khi không còn hy vọng, vì chúng ta tin tưởng vào sự hiện diện của Thiên Chúa. Có thể một ánh sáng nào đó sẽ đưa đến cho chúng ta một bất ngờ thực sự “Chúa đấy” – Dominus est! Đây sẽ không đơn thuần là sự thay đổi của những hoàn cảnh, mà là sự thay đổi sâu thẳm trong tâm hồn của mỗi người chúng ta – một sự hiệp nhất thực sự trong Tình Yêu.
Lm. Jos. Đinh Công Phúc
Nguồn: ChuaCuuThe.com
No comments:
Post a Comment