Wednesday, September 10, 2008

Giáo xứ Thái Hà quanh quẩn ký (tiếp theo)

HÀ NỘI - Sáng hôm sau, còn mắt nhắm, mắt mở, tôi đã nghe bà con giáo dân bình luận xôn xao: Ðúng 6 giờ sáng, sau giờ cầu nguyện, Ðức Mẹ đã hiện ra, cả một vùng trời bao la rộng lớn trùm lên địa phận của giáo dân bỗng chuyển thành màu ngọc bích pha sắc vàng tuyệt đẹp. Ðức Mẹ hiện ra, tay bế Chúa hài nhi, tay cầm thánh giá, tà áo bay phần phật.

Image Hosted by ImageShack.us

Giáo dân Thái Hà tới trước tượng Ðức Mẹ (ngày 7/9/2008)


Trong sắc trời thanh tịnh, bóng Ðức Mẹ căng tràn sinh lực, vừa hiện thực, gần gũi, yêu thương vừa hư ảo và bí ẩn lạ lùng. Hình ảnh Mẹ - biểu trưng cho sự thiêng liêng và huyền diệu, ngay lập tức tạo ra những ám ảnh kinh hoàng... đến mức cả nghìn giáo dân của giáo xứ Thái Hà sau cơn bách hại, nguy khốn, tưởng chỉ biết âm thầm khóc cho thân phận bé nhỏ của mình, đã đồng loạt quỳ ngay xuống trước linh đài, khi biết rõ Ðức Mẹ đã hiện về để nâng đỡ mình và cộng đoàn, họ vừa khóc vì sung sướng vừa lẩm nhẩm hát “Kìa Bà nào đang tiến lên như rạng đông...” Không những thế, theo lời một giáo dân miêu tả, ngoài dung nhan đức Mẹ bồng Chúa Giêsu, còn cả hình bánh Thánh Thể tỏa ra từ mặt trời. Sự bí ẩn, huyền ảo và lung linh, rõ nét này kéo dài cả chục phút.

Thế là, suốt ngày hôm ấy (29-8) dù biết giáo dân tại giáo xứ Thái Hà bị đàn áp khốc liệt, bà con từ khắp nơi vẫn ùn ùn đổ về như nước. Trong cơn quẫn bách, bắt bớ, phi lý từ phía công an, chính quyền cộng sản, một địa phận bé nhỏ như giáo xứ Thái Hà không hề bị cô thế cô thân mà còn nhận được sự nâng đỡ của Chúa và Ðức Mẹ, cũng như nhận được sự hiệp thông, chia sẻ của anh chị em mình ở khắp mọi nơi... Theo lời Cha Khải: “Lúc đông nhất tại linh địa Thái Hà có tới 2,000 người, còn nếu tính cả số lượng người đến và đi khỏi Thái Hà thì chỉ riêng ngày 29/8, con số đã lên tới 10,000 người”.

Như cây tìm lá, như cá tìm vây, tìm về được cội nguồn, nơi Ðức Mẹ hiện về, họ vui mừng khôn tả, cùng nắm tay nhau với những giọt nước mắt xúc động rơi lã chã. Các linh mục trong và ngoài giáo phận Hà Nội cũng đến thông chia tình liên đới, hiệp thông với các tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà. Họ thân mật gặp gỡ nhau ở nhà thờ trước Chúa Giêsu Thánh Thể, rồi lại dẫn nhau ra linh địa để cầu nguyện trước linh đài Ðức Bà. Họ cùng cầu nguyện cho giáo dân Thái Hà được Chúa và Mẹ nâng đỡ, chở che cũng như bao nhiêu giáo xứ khắp nơi không còn bị cộng sản đàn áp... Cộng đoàn đông đảo tới mức đầu đoàn rước đã ra tới linh địa rồi mà cuối đoàn rước vẫn còn trong nhà thờ...

Quá lo sợ trước những biểu hiện “bất thường” tại giáo xứ Thái Hà, không những không nhụt tinh thần đòi công bằng, chính nghĩa mà còn đoàn kết gắn bó hơn để tiếp tục đòi lại quyền lợi chính đáng cho mình, lúc 20 giờ 30 ngày 31 tháng 8, trong ánh nến nhập nhòa mờ tỏ, hàng chục công an chìm mặc thường phục và một số tên côn đồ được bảo kê núp trong đám công an mặc quân phục đã dùng hơi cay xịt vào giáo dân đang cầu nguyện tại Linh Ðịa Ðức Bà (nằm trong khu đất bị chiếm dụng bất hợp pháp) đồng thời xịt vào cả đoàn người vào niệm hương kính Ðức Mẹ trong ngôi nhà cũ của Giáo xứ (do giáo dân ngăn chặn kịp thời hồi cuối năm ngoái 2007 nên chưa bị phá)... Kết quả giáo dân hiện diện đã bị choáng, vì quá bất ngờ, vì dính hơi cay... Trong cảnh hỗn độn kinh hoàng, đa số các giáo dân kêu lên: “Chúa ơi” rồi bảo nhau bỏ chạy tán loạn ra khỏi khu vực. Một số bị ngã ra đất rên rỉ, than van, vì nghẹn thở, vì chóng mặt, cay mắt, tức ngực, nhiều người khác chạy lại để cứu giúp, số khác lại quỳ mọp xuống xin Ðức Mẹ cứu nguy...

Chứng kiến cảnh tượng này, cả cha bề trên và Linh Mục Nguyễn Văn Khải cùng khóc. Các ngài khóc vì thương cho bao số phận tôi đòi của giáo dân, như một bầy cừu ngoan ngoãn trong tay Chúa bị giặc đảng đánh đập dã man, cố tình vùi dập cuộc cầu nguyện ôn hòa trong biển máu. Khóc vì không biết thân phận nghèo hèn của dân tộc sẽ còn phải chịu bị chèn ép, vu khống, thóa mạ, bách hại đến bao giờ? Còn khóc vì trong hoàn cảnh này, ngài chỉ còn có thể trông cậy vào Chúa Cứu Thế và vào Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp mà thôi.

Len trong dòng người đủ loại lương, giáo, trong nỗi đau đớn tức tưởi, vì trẻ em, phụ nữ, người già bị đàn áp, một người dân nói lại với tôi qua điện thoại:

- Thật tôi không hiểu nổi lũ công an ra làm sao nữa. Tại sao lại tàn sát bà con giáo dân chứ? Ðêm 28-8, thì mặt đỏ găng, tay lăm lăm những chiếc dùi cui dài chừng nửa mét, vừa tròn, vừa nhẵn bóng, to bằng đầu ngón chân cái, môi bậm đến nhợt máu, mắt quăng quắc như mắt thú, sẵn sàng quật xuống đầu tu sĩ, giáo dân cùng những lời rủa sả, đay nghiến, tục tằn:

- Ð.m. Cầu nguyện này, chống chính quyền này, thích chống hả... đ.m.

Tối nay (31-8) lại xịt hơi cay. Công an là bạn dân mà hành xử côn đồ theo kiểu xã hội đen như thế sao? Chỉ giỏi bắt nạt người lương thiện, cấm có biết đến các điều răn của Chúa là gì... Ôi, cầu sao cho họ bớt ác đi, cho lương dân, giáo dân được nhờ. Nếu họ cứ lì lợm như thế này thì mọi việc sẽ diễn biến ra sao? Bao máu thánh đã đổ hôm 28-8 còn chưa đủ cho nỗi khát máu của công an sao?

Cũng theo một nguồn tin khác, tôi biết lúc này các giáo dân đang tập trung tại khu vực người bị nạn. Ngoài hai chục nữ tu (dòng Mến Thánh Giá ) và cha Phaolô Lê Xuân Lộc (dòng Chúa Cứu Thế) còn khoảng 30 người là phụ nữ và trẻ em. Bà con dìu những người bị nặng về nhà thờ, một số người không chịu nổi hơi độc, hơi cay, bị nôn mửa, ngất xỉu, phải đưa đi bênh viện cấp cứu. Số nạn nhân còn khỏe vẫn ở tại chỗ tội ác vừa xảy ra, nơi hơi cay còn nồng nặc...

- Tại sao lại để cho công an len vào chỗ bà con như đi vào chỗ không người như thế? Mải cầu nguyện, các con chiên không nhìn thấy vết chân của chó sói à? Trong ống nghe tôi bực bội kêu lên:

- Bà ơi - tiếng người đầu dây: - Lúc cầu nguyện trong Linh Ðịa (nơi khu đất bị chiếm đóng trái phép, công ty may Chiến Thắng cho tắt đèn chiếu sáng. Ðịa điểm công an cư trú để làm nhiệm vụ ở cạnh ngôi nhà cũ của Giáo xứ (do các cha xây dựng từ ngày xưa) cũng tắt điện nên có nhìn rõ mặt công an đâu. Chỉ đứng thật gần mới thấy mặt chúng nó qua hàng chục ngọn nến hồng được thắp trước các bàn thờ Ðức Mẹ thôi chứ, ai nghĩ được là công an có thể hành xử côn đồ hơn cả quỷ Satan như vậy?

Không thể ra khỏi nhà vì công an đã sai người rình rập săn lùng mọi chỗ, như những con chó, sẵn sàng ngửi, hít các dấu vết từ bờ tường, ngõ ngách trên bụi cây, ngọn cỏ, hễ có bóng người bước vào nhà tôi là cả bầy đàn từ tên bí thư Thung, tên dân vệ Quý, tên công an trẻ Ánh, mụ Hương hội phụ nữ xã tên Long, công an bộ, gã Lưu công an quận v.v nhảy vào cắn xé quyết liệt, quyết đưa bằng được những người này lên đồn thú của chúng nó để tra khảo, đặt điều vu cáo, hành hạ, chửi bới, đánh đập, lăng mạ như bài bản quen thuộc của lũ chó suốt 63 năm trời nay, tôi đành phải oằn mình ra viết.

Ðứng lên đi, Thái Hà ta hỡi
Bao cả tin mê muội đã qua rồi
Sự thật đang là khúc quanh bi tráng
Bà con mình luôn có Chúa ở bên

(Hà Nội, 2-9-2008)

No comments: